Kiểu “mặc dùng tươi đẹp”, “sang trọng” ấy không phải chỉ một thời, một chốn, mà đã trở thành lề thói, ăn sâu vào nếp sống của người dân Thuận Hoá, nhất là nơi đô hội, cho đến cuối thế kỷ XVIII, Lê Quý Đôn cũng có một nhận xét tương tự: “Những sắc mục ở nhân gian cũng mặc áo đoạn hoa bát ti và áo sa, lương, địa làm đồ ăn mặc ra vào thường, lấy áo vải, áo mộc làm hổ thẹn (….). Đàn bà con gái thì mặc áo the và hàng hoa, thêu hoa ở “cổ tròn”. Theo Lê Quý Đôn, sau khi xưng vương, Nguyễn Phúc Khoát “lấy thể chiếc áo mũ trong Tam tài đồ hộ làm kiểu hạ lệnh cho hàng võ từ Chưởng dinh đến Cai đội, hàng văn từ Quản bộ đến Chiêm hậu huấn đạo, đều y theo kiểu mới, áo đều dùng vóc đoạn, người sang thì Mãng bào thuỷ ba, mũ thì trang sức bằng vàng bạc. Lại hạ lệnh cho trai gái hai xứ (Thuận Hoá và Quảng Nam) đổi dùng áo quần Bắc quốc để tỏ sự biến đổi; đến như khiến phụ nữ đều mặc áo ngắn hẹp tay như áo đàn ông thì Bắc quốc không có thế. Trãi qua hơn 30 năm, người ta đều tập quen, quên cả tục cũ”. Thật ra, áo quần xứ Đàng Trong không hoàn toàn giống “Bắc Quốc”, mà cho sửa đổi cho phù hợp với khí hậu và môi trường sinh hoạt, rất tiện lợi cho nông dân lao động.
“Người Huế” bao giờ cũng ăn mặc lịch sự khi tiếp khách trong nhà cũng như khi bước ra khỏi cửa. Chính cái “không khí cung đình” lâu đời đã tạo nên cốt cách ấy. Chỉ cách đây vài chục năm thôi, hình ảnh các o bán bún, chè gánh.. với tà áo dài tha thướt không có gì lạ! Sau một thời gian biến động từ năm 1975 bởi những khó khăn chủ quan và khách quan, ngày nay họ lại dần khôi phục lại thói quen truyền thống, và chúng ta lại thấy hình ảnh chiếc áo dài phụ nữ yểu điệu thân thương xuất hiện trong cõi ”sương khói mờ nhân ảnh”… Đó cũng là yếu tố của phong cách Huế… Nó được nhân rộng ra khắp cả nước và nước ngoài bởi các nhà tạo mẫu hiện đại; các buổi trình diễn thời trang luôn luôn được mọi người yêu chuộng.
Discussion about this post